Sao cô lại ngồi đây một mình?- Vinh cất tiếng hỏi.
- Tôi ngắm bầu trời.
- Có thể cho tôi biết cô thấy gì được không?
- Một bầu trời đêm đen kịt, không có trăng và cũng chẳng có sao.
- Tôi xin lỗi vì đã tò mò.
- Không sao. Thay cho lời xin lỗi, anh có thể cho tôi biết, bầu trời hôm nay trông như thế nào không?
Có tiếng phụ nữ gọi từ đằng sau:
- Linh về thôi cháu, Bác sĩ đã dặn không được ra ngoài nhiều rồi mà.
- Nhưng mà cứ ở mãi trên giuờng chắc cháu chết mất dì ạ.-Linh nũng nịu
- Được rồi ngày mai dì lại đưa cháu ra đây.
Linh lên tiếng:
- Anh vẫn còn nợ tôi câu trả lời đấy!
Vinh nhìn theo bóng Linh, Linh hơi quay lại phía Vinh đang ngồi và nở một nụ cười. Linh cười thật đẹp, Vinh tự nhủ: " Nếu cô ấy không bị mù thì có lẽ sẽ có nhiều thằng phải té xỉu vì nụ cuời đó". Vinh bật cười với cái suy nghĩ của mình. Lần đầu tiên thấy con trai cười sau nhiều tuần nằm trong bệnh viện, bà Lan hỏi:
- Có chuyện gì mà con lại cuời vậy?
- Không có chuyện gì đâu mẹ ạ! À mà mẹ ơi, con đói.
- Thế con thích ăn gì để mẹ đi mua?-bà Lan mừng rỡ.
- Con muốn ăn gà rán.

........................
- Tôi cứ nghĩ anh sẽ không ra cơ! - Linh cất tiếng.
- Từ trước tới nay tôi không bao giờ muốn nợ nần gì ai cả.
- Vậy thì anh hãy tả lại bầu trời ngày hôm qua cho tôi nghe đi.
- Phải là bầu trời ngày hôm qua ah? Hôm nay có được không?
- Không cái tôi cần là bầu trời ngày hôm qua cơ.
- Tôi quên mất bầu trời ngày hôm qua thế nào rồi thì làm sao có thể tả cho cô được.
- Anh ngốc thật, anh có thể tả thế nào chẳng được tôi có kiểm chứng được đâu.
- Tôi không muốn dối cô. Tôi có đề nghị này, tôi trả nợ cho cô bằng cách tôi sẽ tả cho cô nghe bầu trời của cả tháng bắt đầu từ hôm nay có được không?
- Anh khôn nhỉ, vậy là anh bắt tôi phải ra đây gặp anh cả tháng chứ gì?
Vinh khẽ nhún vai- Nếu cô nghĩ như vậy.
Linh quay sang phía Vinh và cười. Nụ cười của Linh như mang lại cho người Vinh một niềm khao khát. Hàm răng trắng đều không có dấu hiệu của dao kéo, đôi môi căng mọng. Thật sự Linh rất xinh khiến cho Vinh ngây người nhìn và chỉ giật mình khi nghe tiếng Linh hỏi.
- Tại sao anh lại vào đây?
- Nghe bố tôi bảo lại thì tôi bị một chiếc ôtô đâm phải. Tài xế uống rượu nên phóng nhanh.-Vinh cười buồn. Còn cô thì sao?
- Ah! Cũng là một tai nạn....
...................
Họ ngồi bên nhau, tâm sự với nhau về những ngày tháng tươi đẹp trước đây và những điều mà họ mong ước.
- Bây giờ anh Vinh ước gì?
- Bây giờ á! Bây giờ anh chỉ ước mình được tự do chạy nhảy, ước mình được đến tất cả những nơi mà mình chưa được đặt chân đến. Thế còn Linh ước gì?
- Linh á! Linh ước cũng gần giống anh thôi nhưng mà là ước có thể nhìn thấy được tất cả những điều mà mình chưa bao giờ được thấy.
.................
- À! Hay là Linh sẽ làm đôi chân của anh, Linh sẽ đưa anh đến nơi nào mà anh muốn đến. Còn anh Vinh sẽ có nhiệm vụ phải tả lại tất cả những nơi đó cho Linh nghe.
- Ha! ý kiến hay!
- Nhưng mà anh phải tả đầy đủ cơ không được ăn bớt đâu đấy.
- Ừ anh sẽ thực hiện nghiêm túc nhiệm vụ cực kì khó khăn này.
- Thế anh muốn đi đâu nào?
- Hehe !! Anh hả, anh thì đơn giản thôi. Anh muốn lên đỉnh Everest.
- Hả ????? Anh quá đáng thật, lợi dụng lòng tốt của người ta, không nói chuyện với anh nữa.
- Hi ...hi..! Thôi cho anh xin lỗi, anh chỉ đùa một xí thôi mà! Please! Linh xinh đẹp!
- Tha cho anh lần này thôi đấy.........
Ngày nào cũng vậy, ai đi qua góc vườn hoa ấy cũng thấy đôi bạn trẻ ấy ngồi bên nhau, cười nói với nhau. Nụ cười trong trẻo của họ khiến cho người ta không nghĩ rằng họ đã phải chịu những nỗi đau, những mất mát quá lớn mà đáng ra họ không phải chịu.
- Hôm qua trời mưa to quá, anh muốn ra ngoài tắm mưa nhưng mẹ không cho.
- Không cho là đúng rồi, anh còn con nít nữa đâu mà đòi tắm mưa. Nhưng mà em cũng thích tắm mưa lắm.
- Eo!! Nói anh con nít mà em thì lớn quá trời.
Từ ngày quen Linh, Vinh trở nên vui vẻ. cậu cười nói nhiều hơn, không còn lầm lì như trước. Cậu như tạm quên đi đôi chân tật nguyền của mình. Sức khỏe của Vinh cũng hồi phục dần dần. Bà Lan thấy con trai vui vẻ trở lại thì bà thấy lòng nhẹ bớt đi phần nào đau khổ. Ở cái tuổi xế chiều đáng ra phải được hưởng an nhàn tuổi già thì bà lại phải chăm sóc đứa con trai bị tai nạn làm cho bà như già thêm vài tuổi.


>>doc tiep


XtGem Forum catalog